Đã có nhiều lần con trách cha nhiều lắm…Những nỗi đau mà cha đã để lại cho mẹ và chúng con….Nhiều…Nhiều lắm…Con đã trách cha tại sao cha làm thế với mẹ con con…con trách cha thật nhiều, chị em con dường như chưa từng được một lần cha đi họp phụ huynh, chưa từng được một lần cha xem bảng điểm tổng kết, chưa từng một lần cha ngắm nghía tờ giấy khen dù đã bao lần con lửng lơ để ngỏ…Chúng con đều học nhất nhì trong lớp, nhưng chẳng bao giờ thấy cha hỏi han, chị gái con, chắc là người được cha quan tâm nhiều hơn- một – chút, nhưng con biết điều đó là không đủ…Con và cha rất khắc tính nhau, và hơn nữa, ngày ấy, cha đã làm con bị tổn thương sâu sắc, vết thương vẫn chưa nguôi, và chắc vì thế, con và cha lại càng xa cách nhau…xa quá cha ơi…
Gia đình mình đã từng thật nhiều sóng gió…Đã có lúc con gục khóc trong lớp học vì thoáng nghĩ rằng, chỉ hết giờ học này nữa thôi là con lại phải về nhà, phải đối mặt với những trận cãi cọ, với bầu không khí căng thẳng, mệt mỏi, lạnh lẽo và hoang tàn như một bãi chiến trường…Con sợ lắm…Con sợ mình sẽ gục ngã…Con sợ mình không đủ kiên cường vì chính bản thân con vốn dĩ đã không kiên cường như những người khác…Con sợ mình sẽ hư hỏng mất thôi…
Nhưng…sóng gió rồi cũng qua…trong tuyệt vọng con đã chọn cách im lặng, con không nghĩ nữa…không nghĩ nữa…con sẽ dồn đau đớn ấy vào tim…Ẩn nó đi thì sẽ không phải đau khổ…con phải trụ vững…nếu con ngã rồi mẹ sẽ ra sao, em của con sẽ ra sao…từ khi chị xa nhà…con đã sống không còn cho con nữa rồi…
Khi con đậu đại học, cha cũng không cho con theo học trường mà con thích, chỉ đơn giản vì con đã không sáng suốt khi chọn khoa…Cha bắt con đi học trường kia…và ngày nhập học của con là ngày mà con đau khổ nhất…con lê bước đến cổng trường đại học, làm thủ tục mà như làm một cái gì cho chiếu lệ, con nhìn mái trường mà mình sẽ gắn bó suốt 4 năm với một ánh mắt chẳng khác gì một kẻ vô tình hờ hững…thậm chí con chẳng buồn nhờ ai đó đi cùng mình, con tự ra Hà Nội, tự mình nhập học, lạc lõng trong dòng tân sinh viên với bao nhiêu là ba lô tay nải, phụ huynh kè cặp và khuôn mặt sáng bừng không khí của ngày hội tựu trường…Nhưng…con biết… dù con trách cha thật nhiều vì những năm tháng ấy cha đã khiến con không thể nở nụ cười…Cha khiến những suy tư và tình cảm của con không còn vô tư và khoáng đạt như những bạn bè đồng trang lứa…Và…thật nhiều cái khác nữa… Nhưng con biết…Lòng tự ái của một người đàn ông không cho phép cha làm trái những gì mà cha đã cố tình thể hiện… Con biết cha vẫn rất thương chị em con…
Dù cha chẳng bao giờ để lộ ra- dù- chỉ- là- một -lời -lẽ- yêu- thương- đi- nữa, nhưng con biết cha vô cùng hãnh diện…dù cha đã từng rất lạnh nhạt với con…
Chắc sẽ chẳng bao giờ cha biết những điều này đâu, nhưng con vẫn muốn nói ra, con đã ấp ủ những điều này như những ngọn nến hồng trong bài” ba ngọn nến”…chúng với con là món quà quý giá nhất mà suốt đời này con sẽ mãi ôm trọn nó trong tim…
Con đã rất vui…khi lần đầu tiên trong suốt mấy năm, cha mua cho con một món quà…
Con còn nhớ trong hôm đi nhập hàng về gần sáng, giữa những túi đào còn lơ lửng hơi nóng của máy xe…cha đưa cho em gái con một cái máy tính…Đó là cái máy Casio 500MS,…cho con…
Từ hồi nhỏ cho tới tận năm 11, con vẫn dùng cái máy nhỏ xíu chỉ tính được cộng trừ nhân chia, vì con thạo tính tay những bài toán bậc hai bậc ba phức tạp…Nhưng, đến năm lớp 11, con buộc phải nghĩ đến việc thay đổi, vì những bài toán, những bài lý, hóa đã vượt xa khả năng của con rồi… Con vui lắm…dù cha chẳng nói là cho ai cả, dù cha cũng chẳng đả động gì đến nó, nhưng khi con cầm nó trên tay, con biết cha đã lặng lẽ nhìn đi nơi khác…
Rồi…khi con bù đầu vào những kì thi thử đại học, rối rắm với bao nhiêu đề thi, bao nhiêu áp lực, khi mắt con đỏ ngầu và nhòe đi trong ánh vàng của cái bòng đèn sợi đốt dây nhợ chằng chịt, từ sau lưng cha xuất hiện, chẳng nói chẳng rằng, cha tháo bóng đèn xuống và thay vào đó một cái bóng đèn chữ U với ánh sáng dìu dịu, mát mắt, từ hồi đó, dù con có học khuya, căn phòng con vẫn mát mẻ chứ không nóng bừng và sáng lóa đến cháy cả giấy như ngày nào nữa…
Còn một điều mà con vui nhất, đó là hôm con đi thi tốt nghiệp, buổi đầu tiên con ngồi xe bạn, buổi thứ hai con nằng nặc bảo tự đi vì địa điểm thi của con chính là trường cấp 3 mà con đã học, nhưng mẹ vẫn muốn đưa con đi như hồi lớp 5 mẹ chở con đi thi HSG tỉnh^^…
Con sợ mẹ mệt, với lại con đã quen tự “hoạt động” một mình rồi^^…Nhưng…mẹ ngoảnh sang cha…con nghĩ cha sẽ chẳng đồng ý…vì con cũng đã quen rồi mà…
Khi con lặng lẽ dắt cái xe đạp ra phía cổng, thì cha dắt xe máy ra, đưa con cái mũ bảo hiểm, rồi nhỏ em lon ton ra dắt xe đạp vào, cha bảo: ” lâu ngày tiện thể lên thăm trường cũ tí “
Con ngồi trên xe mà bụng cứ sướng lâng lâng^^, dù cha không ăn mặc hào nhoáng như những ông bố bà mẹ khác, dù chiếc xe nhà mình không đồ sộ, không bóng bẩy như những chiếc Tayga hay RS, mà ngược lại còn rất bình thường, thậm chí còn buồn cười vì cái yếm của nó còn bị tháo tung ra, độc mỗi hai cái gương cao cao dài dài như hai cái râu của con cào cào^^, con vẫn thấy vô cùng hãnh diện…suốt dường đi, con khua chân múa tay không giấu nổi sự vui mừng, còn cha vẫn nói rất tiết kiệm…Tới trường, con kéo cha vào tận trong trường, con “khoe” cha với bác bảo vệ mà ai cũng ngạc nhiên, vì chẳng bao giờ họ biết con lại có một ông bố đẹp trai đến vậy^^
Kì thi đó con đã bảo toàn điểm số…bảo toàn con số 54.5 như kì thi thử tốt nghiệp diễn ra ở trường…Chắc có lẽ tại vì con đã quá vui chăng^^
Cho dù con vẫn chưa thực sự hào hứng với ngôi trường mà con đang theo học, nhưng con đã dần lấy lại được chính mình…
Dù cha vẫn lạnh lùng, không quan tâm con như ngày xưa…nhưng dù có được sinh ra trên thế giới này một lần nữa, con vẫn muốn được là con gái của cha…Mãi mãi về sau đi nữa…rồi thời gian sẽ trôi đi…khi cha không còn bước đi vững chãi như bây giờ nữa, con muốn và sẽ là người cầm gậy cho cha – như lời cha nói – chẳng cần có một người con trai, ba chị em con cũng đủ để có thể chăm sóc cho cha mẹ rồi…chúng con hứa đó!!!
Yêu cha mẹ thật nhiều….
hat_nang says
:X