Đã sáu năm rồi, phải không anh? Khi mình chia tay, em đã đau khổ thật nhiều. Em phải tự nhắc nhở, tự dỗ dành mình không biết bao nhiêu lần. Và tự lau nước mắt của em.
Vậy mà cho đến nay, cơn đau dường như vẫn còn đó. Em vẫn phải vật lộn với chính mình, chỉ để chấp nhận một sự thật đơn giản: Anh không thuộc về em!
Em tự bảo mình: Phải yêu thôi. Yêu thì mới quên được tình cũ. Thế là, trong cơn tuyệt vọng, em đến với người đàn ông khác không chút do dự. Em cũng cầm tay, cũng ôm, cũng hôn, thấy rằng: “À, ra là mình cũng có thể ôm hôn người khác!” Nhưng khi em như đang trong cõi u mê ngây dại, những hình ảnh của anh đột nhiên tràn về, choán hết tâm trí em. Em nức nở khóc. Biết là mình chưa yêu. Em bừng tỉnh, trở lại với chính mình. Em bảo tình mới: “Anh à, mình phải dừng lại ở đây thôi. Những cái này… không phải là tình yêu…”.
Em lại một lần nữa tự làm mới mình. Biết không tình yêu, sau mỗi lần lột xác, em lại thấy mình mạnh mẽ hơn. Thấy hình anh bên người khác, trẻ trung hơn em, và chắc là giỏi giang hơn em nữa, con tim em lại co thắt, nhói đau. Nhưng rồi em đã nhanh chóng bình tâm lại. Chẳng phải em đã luôn cầu chúc điều ấy cho anh đó sao, chúc anh có được người con gái đủ sức mạnh để sưởi ấm trái tim không biết rung động. Ta hãy sống tốt cuộc sống của mình, phải không anh?
Em tạm cất tình yêu vào trong một chiếc hộp kín, gói ghém tỉ mỉ và để vào một góc nhỏ khuất sâu nơi tâm hồn. Em biết mình cần thêm chút thời gian. Cuộc sống còn rất nhiều việc phải làm, và em tin trên lộ trình tìm lại tình yêu, em sẽ dũng cảm bước đi, dù đường đi có thật dài, dù đôi chân em rớm máu, và nỗi cô đơn quay quắt như thiêu cháy em mỗi khi đêm về…
little gecko says
có 1 chút nhớ hớ hớ hớ 😀
kuiml says
Cảm ơn chương trình <3
tomato_26 says
hay có 1 chút!
tvkh says
Ấy không thuộc về tớ
Có một chút nhớ mất rồi
Có một chút gọi là kỉ niệm
mummiii says
mỗi thứ một chút gộp lại thành một nỗi đau to to, heeeeee
little egg says
Thôi thì cứ nhớ nhớ
Thôi thì vẫn yêu yêu