Khi
xa quê để ngao du sơn thủy như Lý Bạch, hay khi bị người đời hắt hủi vì
bệnh tật như Hàn Mặc Tử, người ta cô đơn. Ánh trăng vừa là bầu bạn, vừa
là một vẻ đẹp dịu dàng và bao dung để thi sĩ đắm mình vào. Nhưng cho dù
ở giữa thế gian, ở giữa con người, cũng chẳng vì thế mà thi sĩ Tản Đà
không bị sự cô đơn giằng xé. Đó là cái cô đơn của con người thấy mình
quá nhỏ bé giữa cuộc đời vô tận, vạn vật xoay vần theo quy luật của nó,
nghĩ đi nghĩ lại chán thấy bản thân chẳng có ai là tri kỉ trong vạn năm
kim cổ, rồi buồn, rồi cứ thế là buồn.
Trả lời