GỬI THIÊN THẦN CỦA TỚ!
Lần đầu tiên thấy cậu tớ đã chú ý tới cậu, đó là hôm gặp ở đầu cầu thang hành lang lớp học. Khi đó tớ mới chỉ là cô nhóc lớp 3. Suốt những năm tiểu học tớ đã thích cậu.
Lớp 6, trong một lần khẩu chiến bất thành cậu đã chọc đầu bút máy vào tay tớ. Mãi mãi về sau nó trở thành vết xăm nhỏ như nốt ruồi nơi bàn tay trái và nó là dấu tích khiến tớ nhớ về cậu mỗi khi tớ nhìn vào bàn tay. Tớ vẫn thích cậu. Những năm sau nữa tớ vẫn chỉ thích một người, đó là cậu.
Lớp 9, tớ ganh tị với cậu chỉ là trên lí thuyết thôi, chứ tớ hài lòng vì được xếp thứ hai sau cậu. Tớ thích cậu, cảm giác yêu quý lẫn lộn với sự ngưỡng mộ. Cậu học giỏi, đẹp trai và luôn vui vẻ. Cậu trong kí ức của tớ mà ai đó đã đùa gọi là Mr.perfect… uhm, có thể! Nhưng tớ là bạn cậu, tớ nhút nhát, tớ ôm ấp trọn mối tơ tình mảnh dẻ để đứng nhìn những đứa con gái khác cũng xôn xao vì cậu. Mùa hè, rồi học, rồi thi, và chia tay. Tớ xa cậu mà chưa kịp nói cho cậu biết tình cảm của mình.Thật buồn phải không cậu?
Phổ thông nhỉ?.. cậu đi xa lắm.. tớ ở lại. Không có cậu ở bên cảm xúc có ngủ yên nhưng vẫn thế. Tớ không thích một người con trai nào khác vì tớ biết rõ người tớ thích chỉ mỗi cậu mà thôi..
Thi đại học, rồi đậu, rồi nhập học. Ai cũng có một cuộc sống mới để tất bật. Ở gần nhau lắm nhưng đôi khi 2km là cả một trời cảm xúc.. tớ cứ cần mẫn trong thế giới nhỏ xinh của tớ, có cậu và tình yêu. Tớ yêu cậu.. Tớ đã nói câu ấy, cả nghìn lần, nhưng chỉ là với nhật kí, với chính bản thân tớ trong những đêm khóc thầm vì nhớ cậu.
Cầm trong tay mối liên lạc trở lại, phải khó khăn lắm tớ mới gom góp đủ những hạt ngọc li ti của sự dũng cảm để xuất hiện và chào cậu bằng một tin nhắn làm quen.. ”tụi mình là bạn nhé”.. nhưng lại nhất quyết không cho cậu biết tớ là ai?
Tớ không ngờ rằng tình bạn ấy lại có thể nảy nở tốt đẹp đến thế. Câụ bằng lòng cho tớ dấu tên. Câu chuyện cứ trôi đi bằng sự sẻ chia tất cả những khó khăn trong cuộc sống. Tớ là chính mình, dịu dàng đi bên cậu..
Một ngày tháng Tư, cậu nói cậu đã yêu tớ mất rồi. Tớ đã hạnh phúc đến mức chỉ biết khóc vì cuối cùng cậu cũng nghe được tiếng trái tim tớ..
Thời gian cứ trôi..
Cho tới một ngày tớ cuống cuồng nhận ra tớ chưa viết hết kịch bản cho đoạn kết đã vội cho bấm máy. Tớ đã làm cậu yêu tớ trong vai trò mới nhưng lại không biết phải đối mặt ra sao khi cậu đòi gặp mặt. Tớ lo sợ kết thúc trò chơi là để chạy trốn cậu. Có thể cậu đã giận và chúng ta im lặng. Tớ đã tự hỏi rằng nếu cậu yêu Voi thì sao cậu không đi tìm cô ấy? Đã yêu Voi thì sao lại phải quan tâm xem cô ấy trông như thế nào chứ? Cậu đã yêu Voi nhưng nếu biết Voi chính là cô bạn của cậu thì cậu liệu có yêu cô ấy như đã từng yêu Voi không? Tớ rất yêu cậu nhưng vì tớ sợ nên tớ lại chạy trốn.. chuyện gì đến sẽ đến mà không đến thì thôi.. Tớ không sao cả. Tớ vẫn là tớ, vẫn yêu cậu. Tớ chỉ không cắt nghĩa cho cậu hiểu tường tận mọi suy nghĩ của tớ. Tớ không thể.. Tớ mạnh mẽ lắm nhưng trước cậu tớ yếu đuối cũng nhiều!
Tớ chấp nhận. Tớ tự nhủ là phải dành cho học hành, cho cơ hội tiến thân thêm thật nhiều thời gian. Tình yêu của tớ giờ đây là nỗi nhớ. Tớ chắc chắn rằng tớ vẫn tồn tại, song song bên cuộc đời cậu. Có khi nào hai đường thẳng ấy cắt nhau nữa hay không thì tớ không biết. Tớ vẫn trông chờ vào thần Tình Yêu, tớ sẽ không dại dột thay người cắt đặt thêm một lần nào nữa.
Tớ xin lỗi vì đã làm cậu tổn thương. Nhưng vì lặng thầm nên tớ đau cũng nhiều.. Như cách đây năm năm tớ lại để lạc mất câụ giữa 6, 7 tỉ người .. cảm giác hoảng hốt lắm nhưng không biếi phải ra sao mới giữ cậu ở lại bên tớ.
Ploy nói: ”Phía sau một cô gái là những nỗi nhớ xếp thành dãy. Những nỗi nhớ xếp đầy trong chiếc vali để nhấm nháp trên hành trình nhiều đêm trắng cô đơn. Nhớ để thêm mạnh mẽ mà bước tiếp, để kiến tạo thêm nhiều nỗi nhớ. Những nỗi nhớ vun góp nên tâm hồn sống động tinh tế của một cô gái.”.. hẳn là cô ấy có lí.
Anh chị thân…
Hà nội tháng Tư về, nắng nhẹ nhàng bôi quét không gian bằng thứ mật ngọt sóng sánh vàng tươi. Mưa dịu dàng cuộn mình rồi trải đầy trên hè phố. Tháng tư cây lá lao xao trong gió, bằng lăng đã kịp xòe những chiếc lá xinh xinh như những bàn tay vẫy chào trong gió, tím biếc ngọt ngào… những kỉ niệm của mùa kí ức chợt ùa về làm em nhớ cậu ấy quá thể.. những cảm xúc trong em vẫn còn vẹn nguyên, đong đầy một cách kì lạ. Thì đã bao giờ em quên, nó vẫn ở đấy, như vậy trong suốt tuổi thơ… chưa bao giờ. Em tìm cậu ấy khắp nơi mà em nghĩ mình có thể gặp, trên xe bus, trong nhà sách hay trong thánh đường.. nhưng dường như sự tình cờ mà em cầu xin vẫn không thể xảy tới. Nhưng nếu gặp rồi em sẽ biết sẽ nói gì đây. Rồi mọi nhút nhát lại ùa về. Em lại không đủ mạnh mẽ để ngăn giọt nước mắt như con bọ đáng ghét lăn chầm chậm xuống má. Em lại không thể nói gì khi em khóc. Khi em khóc trông em thật xấu.
Rồi tháng Bảy, Hà Nội mưa nhiều hơn, tình cờ đi ngang qua cổng trường Y mà lòng chợt nhoi nhói. Mưa như trút nước xuống sân trường vắng lặng nơi mà cậu vẫn ngày ngày đi qua. Mưa cũng như đang xối xả trong lòng của một cô gái….
tanpopo_peace says
Ngày lạnh lẽo …
Tks theoyeucau nha… 🙂 tâm trạng đỡ hơn nhiều rồi
anhquanal says
>:D< :”) :”(
chang_trai_mtv says
muốn 1 cái ôm thật ấm áp >:d<
kin lee says
tâm sự chân thật,bài hát ấm áp cho 1 ngày mùa đông lạnh giá…
huongns says
Có rất nhiều điều không cần bằng chứng, mà đơn giản điều đó là hiển nhiên. Chỉ vì nhân dịp giáng sinh, hãy để mình nói I love U… vậy thôi.
ngocvu238x says
Muốn 1 cái ôm từ đắng sau, thật chặt!
tienthangktbk says
cố lên…
momo87 says
Đã nghe ở KNYT kì nào đó .:D
huyhoang_1092 says
ước gì mình là người ctrai đó
metalljc says
“… ngày xưa ta đã yêu” nhớ lắm cái ngày xưa..
Phuong Nga says
haizzzzz that am ap