Có người đã từng nói ”Thế giới là tấm gương mà trong đó mọi người đều soi thấy vẻ mặt của minh.Nếu bạn nhăn nhó, tấm gương sẽ cho bạn thấy bộ mặt sầu não, bạn hãy cười với nó và bạn sẽ gặp ở đó 1 người bạn vui vẻ”….Chắc câu nói này đúng với 1 đứa lúc nào cũng nhìn về quá khứ như mình.
Hôm nay đi học về bất chợt nghe lại bài IF -1 bài hát lâu lâu rồi mới được nghe lại, mọi thứ gọi là kỉ niệm, kí ức lại ùa về khiến mình sững lại rồi cố bước tiếp…bước thật chậm. Giai điệu nó vẫn du dương, dịu dàng , cảm xúc nghe nó vẫn như ngày nào. Chợt nhận ra Mọi thứ bị lãng quên rồi bất chợt hiện khiến mình như đau nhói, cái cảm giác thật khó tả ,1 chút thoáng buồn, 1 chút như hoài niệm còn vương vấn, 1 chút vui về kí ức xưa…Còn nhớ cái lần đầu mình được anh ấy cho nghe bài này ,còn chê nó buồn, nó da diết, nó không hợp với em…và rồi từ bao giờ nó dần trở thành nhạc chờ, nhạc chuông, rồi repeat one, thậm chí như một lời chúc ngủ ngon:)…có lẽ mọi thứ đã quá sâu đậm. tự trách mình đã quá vô tâm. Kỉ niệm? đâu phải cứ kỉ niệm là phải quên… đôi khi cho phép mình được ích kỉ một chút, giữ cho riêng mình 1 chút để đáng nhớ, để khó quên:|
Kết thúc 1 tuần… Hôm nay là thứ 7, thứ 7 theo đúng nghĩa mọi cảm xúc chảy về tim:) Đôi khi trong cuộc sống,mọi thứ ta bắt gặp, nhỏ bé, chỉ là 1 bài hát, 1 ánh mắt, 1 nụ cười, 1 câu nói, 1 cử chỉ…nhưng cũng đủ cho cảm xúc quay ngược thời gian. Chả hiểu đã từ bao giờ mình xuất hiện cái thói quen thức khuya và viết những dòng Lời Muôn Nói thế này…chỉ biết viết, viết và viết…lòng thấy nhẹ nhàng 🙂
Trả lời