Vội gì 1 lời hứa anh nhỉ?
Cứ im lặng và tìm nhau như trong tiềm thức có nhau là đủ rồi phải không?
Em bắt đầu chuỗi ngày không cân bằng từ những hy vọng như vậy đó, nhớ và mong nó thành sự xa sỉ mà em bắt đầu thấy ngại ngùng như bản thân mang vào 1 đôi giầy mà mình chỉ dám ước mơ khi đi ngang mấy cửa hàng em thích.
Ngày chậm chậm qua đi và nỗi nhớ cứ âm ỉ suốt trong lòng, chưa bao giờ em thấy hết ….
Đôi khi tự hỏi, nếu em gặp anh lúc này thì chúng mình sẽ nhìn nhau như thế nào? Nghĩ vậy thôi nhưng em cũng thấy nhói đau nơi lồng ngực.
Em hết tự tin, nói đúng hơn em bắt đầu thấy đuối khi cố gồng trí óc mình lên rằng yêu và nhớ anh mãi như vầy là cũng đủ lắm rồi. Nhưng, thành thói quen và xa hơn nó hình thành một phản xạ… Em lại chỉ muốn được gặp và ôm anh vào vòng tay nhỏ bé của mình.
Anh vô tình và lạnh lùng quá, con trai thường vậy sau chia tay hả anh? Hết yêu là chỉ tìm đến nhau qua lời nói cho dễ ngủ thì phải? Hay anh muốn tìm đến em chỉ đế biết em đang sống thế nào thôi?
Có thật! Anh chia tay em chỉ vì muốn em sẽ tìm được một người quan tâm em hơn anh không? Em yếu đuối đến như vậy sao?
Quả thật …
Em hiểu được điều mà anh luôn tránh né, và chờ một ngày em quên anh đi và chúng mình tìm riêng cho nhau 1 góc trời của riêng mình.
Đôi khi em không biết nhớ anh như thế nào và nhớ điều gì? Nhưng em cứ nghĩ tới anh qua những vật dụng mà anh cầm nắm, và mọi thứ xung quanh,ngay cả trong giấc ngủ đêm qua.
Ừ! Phát à …Có người nói cho em rằng: “Yêu cũng chỉ là một cung bậc cảm xúc, rồi nó qua đi như một quy luật tự nhiên”. Nhưng em không tin là nó thế. Nó sẽ khác anh à …Ít nhất là lúc này, trong con người em…
Chương trình có thể phát tặng bài hát We were in love – Davichi ft. T-Ara đến Huỳnh Tấn Phát cùng lời nhắn: “Anh để lại cho em quá nhiều anh àh, nhiều đến nổi em phải đánh đổi hết bao đêm dài và thay đổi cả con người mình để anh tìm được sự bình yên chốn xa vời.”
Em xin cám ơn chương trình và anh chị rất nhiều.
Trả lời