1:30
Hà Nội trở lạnh. Co ro. Nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ còn lại những ánh đèn khuya le lói và không gian tịch liêu. Ngồi nghe QnS một mình, cảm nhận cái ấm áp qua những tâm sự yêu thương, rồi lòng bỗng trùng xuống khi nghe bản Et moi dans mon coin. Bất chợt giật mình sao mà nhanh thế, thời gian dường như không kiểm soát nổi. Chưa làm được gì nhiều, chỉ thấy mình mông lung. 24 tuổi rồi cơ đấy. Cũng 5 mùa đông xa nhà rồi chứ có ít gì đâu. Cũng phải thôi, cái gì lạ rồi mãi cũng thành quen,ấy vậy mà những lúc ngồi 1 mình thế này lại thấy nhớ nhà, muốn về thăm ông bà, nhớ những món ăn bố nấu mẹ nấu, món canh cá mang tình cảm của người mẹ đến với đứa con xa nhà đã lâu. Chỉ đơn giản là có vậy, nhưng lại có ý nghĩa thật lớn lao.
24 tuổi, mình đã đi qua thời ấu thơ tinh nghịch, thời áo trắng tinh khôi rồi bước chân bỡ ngỡ vào đại học rồi chia tay với tình đầu mong manh…. mình cũng bước qua nhiều ngã rẽ rồi đó chứ, để nhiều khi ngồi nhớ lại cái mà người ta vẫn gọi là kỉ niệm, nhớ những con người đã ngang qua cuộc đời mình, đã cho mình biết thế nào là niềm vui và nỗi buồn, đó là khi người ta sinh ra sau tiếng khóc chào đời là nụ cười của cha của mẹ, sau những ngày mưa là những ngày năng ấm, sau những gian nan vấp ngã là sự thành công, sau tình yêu không phải là dấu chấm hết mà là sự cảm thông và chia sẻ hay cũng có thể là sau nụ cười là những giọt nước mắt như mình đã thấy ở 1 ai đó nhiều khi cũng phải có những giọt nước mắt mới cảm nhận được hạnh phúc, hay chăng sự phủ nhận điều trái tim muốn nói là không thể, vì thế hãy vui cười để bù vào những giọt nước mắt đã rơi, hãy mỉm cười vào những gì đã qua và cho ngày mai sắp tới…và vì phía trước luôn là cả bầu trời…Mượn lời của 1 ông anh: Hạnh phúc khó kiếm tìm, hạnh phúc mới bền lâu haizzzz
Trả lời