Đêm không ngủ được. Trằn trọc vì làm xong công việc đã 3h sáng. Lo cho nhiều thứ. Không có thời gian học, lại sắp đi cắm trại. Biển Vũng Tàu. Về với biển, lại nhớ anh da diết…
Em đã từng viết với nhật ký rằng: biển là nơi ồn ào nhất, cũng là nơi tĩnh lặng nhất. Biển mênh mông khiến em thấy em bé nhỏ, muốn vỡ tan thành trăm ngàn con sóng. Liệu chăng gió bão sẽ giúp em, hay chỉ để em đứng trước biển mà đau đớn:
“ Cuối chân trời sao và biển hôn nhau
Bờ lặng lẽ đứng nhìn như muốn khóc”
Sẽ ra sao hả anh? Em sẽ không trở lại cuộc sống bình thường được khi hàng ngày em lại có những phút giây nhớ về anh. Những thời khắc đau đáu nhìn về quá khứ, xa mờ cho tương lai và cả hụt hẫng cho hiện tại. Vậy thì làm sao để em có thể quay trở lại cuộc sống bình thường trước khi anh đến. Em hận bản thân em vô cùng. Sao quá ngây thơ, sao quá bồng bột, sao quá ngốc dại… yêu ư? Hay là thích? Hay đơn giản chỉ là lầm tưởng? là thế nào mà ôm mãi thứ tình cảm bồng bột, mập mờ mà ngay cả chính bản thân em cũng không xác định được? Sau chừng đó thời gian, em vẫn là em, em vẫn để con tim lăn dài trên đường mòn, thật ngốc! Em chẳng còn biết làm gì khác ngoài việc mỗi đêm ngồi trải lòng với những trang giấy. Một thời chúng đã đem anh đến bên em. Hai mươi tuổi, em còn quá trẻ để hận bản thân mình, hận tình, hận người. Hai mươi tuổi chỉ đủ cho em dừng lại nơi tình yêu ngang qua, đóng chặt cửa lòng và vứt đi chìa khóa. Và hai mươi hay hai mốt, em vẫn chỉ là một cô bé có quả tim ướp đá, cửa đóng chặt vì không tìm được chìa khóa cũ… để chân tình vội đến trong nôn nao đợi chờ và cất bước ra đi cùng thất vọng tràn trề. Em vẫn yêu anh thật nhiều. Trước khi tình yêu ngang qua, trước khi tuổi xuân biến mất, em có còn đủ kiên nhẫn để chờ đợi anh không? Em không biết! thật lòng không biết hay giả vờ không biết? có lẽ là đủ anh à, dù giờ đây em không dám khẳng định nhưng em không phủ định…
Ngày mai, em sẽ lại viết những entry dài cho anh. Những lá thư chẳng bao giờ đến nơi vì em quá dại khờ. Em quá tôn trọng khoảng trời riêng của anh. Và em sẽ lại đau đáu nhìn về cuối chân trời, nơi có ráng vàng chạy trên những con sóng xanh vô tình. Như một lần anh đến bên em, như một lần em được gần anh. Như ta đã “để dành” cho quá khứ nhiều điều sâu kín. Thì thôi, xin anh, cứ để nó trở thành quá khứ. Hãy để em mỗi đêm nhắc lại nó như một lời tự nhủ. Xin anh hãy để cho những vụng dại ngủ yên. Để đêm đêm em chỉ có thể nhắc về anh như nhắc về một người bạn thân không còn trên đời nữa, được không anh?
Anh của xa mờ ký ức………
nhoc_meo_88hn says
Thích bài thơ lúc mở đâu…:X
samnenaps says
:X :X :X
tinhyeulathathu says
hiiiịi bài này có vẻ nhiều tâm sự nhưng nó là một đề tài khá quen thuộc, hai giọng đọc không hợp nhau lắm thì phảí
mr_kuyt says
Rồi “thời gian sẽ tàn phá tất cả” 🙁
hoahau_m8 says
Bài hát hay nhưng mà thik nghe Mỹ Linh cơ, cô này hát ứ hay
lake chan says
“anh ơi, nếu có kiếp sau em muốn làm mây” sao giống cô ấy thế nhờ
ngong_do says
sao k là “mây và núi” nhỉ, “núi” vẫn to hơn “đá” mà 🙂
tinhyeulathathu says
mình thấy “mây” và “Đá” thì hay hơn đó, mình cũng thấy vậy vì có câu: Mây tựa vào núi mơ về một giấc mộng mặn nồng, chứ có bao giờ là mây tựa vào đá đâu! hiiiii
acha_acha1989 says
thực sự thik bài viết này ….tâm sự của 1 cô gái:)
Và cũng thik giọng đọc nữa:X