Em ah, thế là chúng ta đã mãi mất nhau trong khoảnh khắc gọi là vô thường ấy! Em trách anh không nhắn tin, trách anh không đến bên em, nhưng em đâu biết anh đã lên trên tận nơi em, chỗ nào có em là có anh ở đó; con đường nào em qua cũng có anh ở đó; anh luôn dõi theo từng bước em đi. Không phải anh không còn yêu em nữa mà anh rất rất yêu em! Anh biết chuyện chúng mình sẽ không đi đến được cái hạnh phúc nhất, anh đã làm để em có thể hận anh mà buông tay thật nhẹ nhành và thật nhanh tróng đón nhận một tình cảm mới của người mới!
Hôm đó anh nghe em có người mới lòng anh nặng trĩu, đặt ra vô vàn câu hỏi người ấy có tốt với em không, với anh kể từ ngày mình xa nhau đã gần hai năm anh vẫn đợi, dù anh không biết người ấy có tốt hơn anh không nhưng anh không muốn những thấy em rơi nước mắt vì một người như anh! Anh luôn làm em buồn khi bên anh!
Em à! Cuộc sống đôi lúc không như mình mong muốn phải không em? Anh luôn khắc ghi những kỷ niệm khi mình bên nhau có. Anh nhớ em khôn xiết, anh tìm về mái trường xưa để gặp lại em trong những hồi ức đã qua, trong những sâu thẳm trong lòng anh! Ah, anh mới chỉ thực hiện được một lời hứa với em là tặng em một cây hồng nhỉ, nó không đẹp lắm đúng không em, anh xin lỗi đã không hái tặng em sen trắng. Em ah! Còn nhiều lắm những điều anh muốn làm tặng em thì vô kể nhưng đã thực hiện được gì đâu xin lỗi em heo mập của anh.
Chuyện chúng mình đến cũng nhanh như những cơn mưa rào mà người ta không kịp khoác lên người chiếc áo mưa; nhưng sao kết thúc chẳng nhẹ nhàng nhỉ chắc lại phải năm nữa anh mới quên được em hii. 1 năm để cất đi những kỷ niệm 1 năm để hiểu rằng anh đã mất em mãi, 1 năm để hiểu rằng giờ em cần được bình yên, và cũng là lúc anh cần bình yên.
Trả lời