Hình như mùa thu đã đến rồi ! Không còn cái nắng gắt gỏng của mùa hạ rực rỡ. Qua rồi những cơn mưa chóng vánh, chợt đến, chợt đi. Cũng chẳng còn những chuyến đi du lịch hè với đầy ắp tiếng cười và nhiều hoạt động vui chơi. Ánh nắng đã không nhuốm màu vàng vọt như mấy ngày trước. Đây đó, đã có những chiếc lá vàng rụng rơi, mùa thu đến thật rồi. Tiếng chim kêu hình như còn vương vấn mùa hè sôi động. Thả hồn trôi theo cảm xúc. Em gặp lại hình ảnh chúng ta ở đó. Anh là một chàng trai thâm trầm, hiểu biết nhiều, có biệt tài đoán được cảm xúc của em.
Đứng trước anh, em chỉ như một cô gái bé nhỏ, lặng nghe những lời anh nói, cứ thế những lời anh nói là chân lí với em. Từng ngày, từng phút giây trôi qua, em ngấm dần, cảm dần… và em đã yêu anh. Khoảng khắc nào, em cũng ko rõ. Con tim rung động, em chẳng thể điều khiển cảm xúc của mình. Và rồi tình yêu ấy làm em thay đổi. Chẳng còn là em của 1 năm trước nữa. Em đẹp hơn, nhưng tính cách em cũng thay đổi. Anh dường như không nhận ra được em nữa – người mà anh đã rất yêu.
Ban đầu, em đã cố gắng khống chế cảm xúc của mình, không yêu anh, vì em sợ. Một ngày em sẽ trở thành người mà anh không thể yêu được. Tình yêu thật đau đớn. bây giờ em không dám đối mặt với anh. Em cố gắng để đưa chúng ta lại gần nhau, nhưng dường như phép toán tình yêu ấy em đã tính sai mất rồi. Chúng ta rời xa nhau. Điều đó không làm em quá đau đớn. Nhưng dường như có một khoảng lặng giữa chúng ta khiến em thổn thức.
Khi nhắc đến tên anh, hay đơn giản chỉ là một hồi ức nào đó đột nhiên xuất hiện. Nỗi đau bất chợt ùa về quanh em. Nhưng anh thật đáng ngưỡng mộ. Vì tất cả mọi chuyện đều là do em sai. Ngay từ đầu, em chỉ nên đứng nhìn anh ở phía xa, vậy là đủ. Khi thấy anh tiến lại phía em, em nên chạy thật nhanh, thật xa…
Yêu thương có bao giờ là đủ, và bao nhiêu là đủ? Em chẳng biết. Nhưng tình cảm của em với anh, đó chính là thứ tình yêu đầu tiên của em. Không quá đau, không có nhiều kỉ niệm, vì chúng ta quá xa nhau rồi, phải không anh. Nhưng em yêu anh – chàng trai má lúm à!
Trả lời