Anh ah!
Em thích gọi tên anh lắm, cái tên mà em đã lấy làm rất ấn tượng, dễ thương và em nhớ mãi.
Nhựt Anh ah!
anh có nghe em gọi không?.Anh đã làm thế nào mà em đã nhớ anh nhiều đến như thế. Đó có phải là tình yêu không anh. Không đúng không anh. ANh hãy trả lời với em đi anh. Sao anh chỉ im lặng, anh chỉ quan tâm em đến một cách im lặng, Nó khiến em cảm thấy buồn lắm. Thà là anh cứ vô tình với em đi, đừng trao em ánh mắt nồng nàn như thế, nụ cười đằm thắm như thế. Anh có biết rằng nó khiến em không thể ngủ được hằng đêm không anh.
Em biết rằng chúng ta không thể nào bên nhau và em mãi mãi không có được anh, thế mà sao em vẫn mong chờ, chờ gì hả anh…………mỗi đêm em đều chờ, chờ anh chỉ một tin nhắn, kì lạ thật….chưa bao giờ em cảm thấy mình rơi vào tình trạng này………thức giấc em lại khóc anh ah.
Tại sao? tại sao……em tự hỏi lòng và rồi chính bản thân mình cũng không có được câu trả lời……..có lẽ chỉ có anh, chính anh mới trả lời được câu hỏi của em.
Anh là của ai, không phải là em, thế nhưng em lại tham lam vô cùng, muốn anh mãi là của em, chỉ vì anh đã thu hút em đến lạ lùng. Thật đau lắm anh ah! Giờ em chỉ biết chìm trong công việc và cố xây dựng cho mình một thói quen không có anh, em cố gắng hạn chế nhắn tin cho anh, hạn chế nghĩ về anh, hạn chế tất cả những gì về anh.
Quên anh là cách duy nhất em có thể làm…..em bắt đầu bằng cách xóa đi số điện thoại của anh và dần dần quên đi cái tên của anh, cái tên mà lúc nào trong đầu em cũng nghĩ về. tạm biệt anh……………Nhựt Anh!
Trả lời